cả đám bặm trợn kia nháo nhào. Cả Thị trấn này đó giờ bình yên, có bao giờ thấy tụ tập đánh người đông vậy đâu nên dân chúng bàn tán xôn xao lắm. Tuấn tỏ ra là người chẳng nhiều chuyện, thấy đường trống là cậu ta chạy đi, rời khỏi chốn thị phi, đưa Phương trở về nhà. Đến khi trả Phương về lại nhà, Tuấn thấy mặt cô hơi tái tái, cậu ta lo lắng hỏi thăm cô: – Sao vậy Phương… thấy đánh nhau… Phương sợ hả? Phương nghe vậy thì gật đầu, Tuấn nói: – Đó giờ có thấy đánh nhau đâu… bữa nay lạ ghê… – Phải