thấy thời gian qua lâu chứ học ở nhà Phương tụi nó thấy thời gian trôi nhanh vèo vèo. Giao hẹn với nhau học có 2 tiếng mỗi bữa thôi mà đến hai tiếng rưỡi gần ba tiếng vẫn chưa xong. Mãi đến khi cô trò đều mệt lã hết mới chịu nghĩ. Phương thấy tội nghiệp cho tụi học trò mình nên bữa học sau cô sắm một tấm bảng nhỏ treo trên tường, rồi cô mua thêm 5 cái ghế nhựa thấp cho tụi nó có thể kê tập lên viết lúc ngồi trên ván, làm vậy tụi nó cũng đỡ phải cúi sát mặt mà viết như bữa đầu nữa. Ngoại trừ