Nghĩ tới hai gã du côn thì Phương lại nhòm nhòm cái đồng hồ. Hồi sáng gặp gã cô khá hồi hộp, rồi gã nói sẽ tới nhưng lại không nói là giờ nào. Cái kiểu nói bâng quơ này làm Phương phải thấp thỏm chờ đợi quá chừng. Hết đứng, đi vòng quanh rồi lại ngồi trên ván, cô cứ đi qua đi lại chả còn biết làm gì nữa. Cuối cùng mệt quá, không còn cách nào khác, Phương lên ván nằm, lại thiếp đi lúc nào không hay. Phương đang miên man chợp mắt một tí thì giật mình khi nghe tiếng gõ ầm ầm ở cánh cửa chính. Giật